Tôi và mẹ chồng vốn chẳng ưa nhau, chỉ vì cái nhà 10 tỷ mà lúc nào bà cũng trên cơ d-ọ-a n-ạ-t. Đúng hôm mưa bão tôi về nhà sớm thì chẳng thấy bà đâu, lúc lên phòng thì…
Nhìn mẹ nằm co quắp trên cái giường đầy bụi, tôi khóc đến quặn thắt cả lòng.
Nhà tôi trước có 3 anh em, nhưng anh thứ 2 của tôi mất sớm do đuối nước nên giờ chỉ còn tôi với anh cả. Bố tôi cũng qua đời cách đây 6 năm, để lại mẹ tôi sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang với vườn rau và mấy chú chó.
Vài tháng trước mẹ tôi đi mưa trúng gió nên ốm nặng. Tuổi cao sức yếu, cộng thêm cả đống bệnh nền khiến bà nằm liệt giường. Để tiện chăm sóc mẹ thì anh em tôi họp nhau phân chia trách nhiệm, nhưng anh trai bảo “Cô là phụ nữ khéo hơn anh” nên tôi đón mẹ về nhà luôn.
Vừa đi làm, vừa chăm 2 đứa con, vừa lo đủ thứ việc, giờ lại thêm chăm mẹ già khiến tôi lâm vào tình cảnh khá vất vả. Cũng may là chồng tôi tâm lý, giúp đỡ tôi nhiều việc nên không đến nỗi kiệt sức.
Nhiều người hỏi tôi rằng nhà anh cả gần nhà mẹ hơn sao không đến đón mẹ về chăm, bên ấy có cả chị dâu và cháu gái nữa. Tôi lấy chồng cách nhà hơn 20km, tính ra đi lại trong thành phố cũng không phải gần. Thế nhưng tôi thương mẹ, không muốn tranh cãi với anh trai nên chấp nhận bận rộn hơn chút.
Mẹ tôi thấy con gái bơ phờ thiếu ngủ thì xót lắm. Nằm dưỡng bệnh gần tháng, đến lúc khỏe lên mẹ bảo tôi hay là bán cái nhà cũ của bố mẹ đi để bà về ở hẳn với con cháu. Tôi cũng tính vậy từ lâu rồi nhưng chưa đủ điều kiện, tại nhà vợ chồng tôi chật chội quá không dám đón mẹ sang.
Nghe tôi tâm sự xong thì mẹ quyết định sẽ bán nhà đi để cho con gái mua nhà mới. Bà nói sẽ làm theo di chúc của bố tôi trước khi mất, tài sản nào cũng chia đôi cho 2 đứa con. Tuy nhiên tôi là con gái thiệt thòi hơn anh cả một chút, vậy nên mẹ âm thầm cho tôi thêm một món tiền vàng để phòng thân.
Khi tôi gọi điện thông báo chuyện bán nhà thì vợ chồng anh cả bỗng dưng tức tốc đánh xe tới đón mẹ. Anh nằng nặc đòi đưa mẹ về nhà chăm, trong khi trước đó anh tìm đủ mọi lý do để đẩy mẹ sang cho tôi chịu trách nhiệm. Mẹ lắc đầu không muốn đi theo con trai, nhưng con dâu đã nhét hết quần áo đồ đạc của mẹ vào túi rồi ép bà lên ô tô theo về.
Vợ chồng tôi yếu thế hơn anh chị nên không giữ mẹ lại được. Đôi bên giằng co tôi cũng sợ mẹ bị tổn thương. Nhìn mẹ chảy nước mắt khóc không ra hơi mà tôi đau thắt ruột. Không hiểu anh cả định làm gì mà đối xử với mẹ thô bạo như thế.
Mấy ngày liền từ lúc anh cả đón mẹ đi thì tôi không hề biết có chuyện gì xảy ra. Đến tận nhà anh để thăm mẹ mà toàn gặp chó sủa, chị dâu đuổi về nói mẹ mệt không muốn gặp ai.
Cảm thấy có gì đó khuất tất nên tôi chạy vạy khắp nơi, nhờ chú bác trong họ gây áp lực để anh cả phải cho tôi gặp mẹ. 4 ngày liền anh mới mở cửa cho tôi vào nhà, thấy mẹ gầy mòn quấn trong chiếc chăn mỏng mà tôi ứa nước mắt.
Vì có nhiều người biết chuyện nên anh cả không thể dùng vũ lực áp đặt lên tôi và mẹ nữa. Tuy nhiên anh không cho vợ chồng tôi đón mẹ đi, bởi tôi không có bằng chứng là anh ngược đãi làm tổn thương mẹ. Trước mặt họ hàng làm chứng, tôi cố gặng hỏi mẹ xem có chuyện gì xảy ra nhưng mẹ chỉ lắc đầu và khóc.
Cuối cùng tôi ngậm ngùi đi về, cảnh cáo vợ chồng anh trai rằng không được phép làm điều gì khiến mẹ tổn thương. Anh cả xua tay tỏ vẻ chán ghét khiến tôi không hiểu đó có đúng là anh ruột của mình không nữa?!?
Rồi đến mấy hôm trước nghe tin bão về, tôi lo lắng nên gọi điện sang nhà anh cả liên tục, hỏi xem tình hình nhà bên ấy có ổn không, xem mẹ có ăn ngủ tốt không. Anh mắng tôi là con phiền phức, dập máy luôn chẳng cho tôi nói với mẹ câu nào.
Ai ngờ ngay tối hôm ấy khi gió bão bắt đầu quần thảo quanh Hà Nội thì cháu gái tôi hớt hải nhắn tin, nó báo rằng bà đã mất tích! Mẹ tôi rời khỏi nhà lúc nào không ai hay. Cả nhà anh trai cuống hết cả lên, còn tôi thì rụng rời chân tay sau khi đọc tin nhắn của cháu.
Định chạy đi tìm mẹ nhưng mưa bão quá to, vừa ra ngoài gió đã tạt mạnh khiến tôi ngã sấp mặt. Bảo vệ chung cư không cho tôi đi đâu vì quá nguy hiểm, chồng tôi cũng khuyên nên ở yên trong nhà vì nếu cố chấp ra đường thì chính bản thân tôi cũng không thể an toàn.
Cả đêm gió bão gầm rú, còn gia đình tôi thì không ngủ nổi chút nào. Tôi khóc suốt mấy tiếng đồng hồ vì thương mẹ đến quặn thắt. Tôi tự trách mình lẽ ra nên mạnh mẽ hơn nữa để bảo vệ mẹ khỏi sự ngang ngược của anh trai. Đáng lẽ ra tôi nên giữ mẹ ở cạnh mình, còn hơn là sợ hãi nóng ruột không biết mẹ lạc ở đâu giữa cơn bão khủng khiếp.
Trời vừa tảng sáng, mưa vừa ngớt là tôi mặc áo mưa lái xe chạy như bay qua nhà anh cả. Chị dâu không còn vẻ hung hăng xua đuổi tôi như bữa trước nữa. Anh trai thì gọi điện thoại quát tháo khắp nơi, chắc là nhờ vả đống anh em xã hội đi tìm mẹ giúp chứ không có gan báo chính quyền.
Đứa cháu gái thấy tôi thì khóc thút thít. Nó chạy đến thì thầm với tôi mấy câu, tôi liền chở nó lao ra đường ngay lập tức. Quả nhiên đúng như lời cháu tôi dự đoán. Mẹ tôi đang ở trong căn nhà cũ đang chờ bán, run rẩy quấn chăn nằm trên cái giường đầy bụi vì không thể tự thay quần áo được.
Tôi ôm mẹ khóc òa lên vì đau xót. Mẹ đã một mình chống gậy đi bộ, vượt mưa gió từ nhà anh cả “trốn” về đây. Hóa ra những ngày qua anh tôi nhốt mẹ ở bên đó vì muốn ép mẹ chuyển quyền sở hữu nhà cho anh, tra hỏi mẹ chỗ cất giấu giấy tờ nhà và không muốn chia đôi cho tôi miếng nào hết! Mẹ tôi kiên quyết không đồng ý nên chị dâu dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, hứa nếu bán xong nhà sẽ phụng dưỡng mẹ đến cuối đời.
Cháu tôi tức giận nói rằng chính nó cũng không tin bố mẹ, tận mắt nó chứng kiến cảnh bố mẹ cho bà ăn cháo loãng cơm nhạt, ít thức ăn và để nguội. Chị dâu tôi còn quát mẹ khi bà uống thuốc chậm, còn không tắm rửa cho mẹ khiến bà dây hết nước tiểu lên quần áo. Phải đợi đến khuya khi bố mẹ đi ngủ thì cháu tôi mới dám lén lút lau rửa cho bà sạch sẽ, đút thức ăn nóng cho bà và tâm sự an ủi. Nó muốn nhắn tin cho tôi tiết lộ sự thật nhưng bà cứ cản lại. Tại bà sợ tôi sẽ lo lắng, rồi anh em ruột thịt lại mâu thuẫn với nhau…
Tôi ức đến nghẹn cổ, thề rằng từ nay sẽ không có người anh trai nào nữa. Vì lòng tham mà mờ cả mắt, anh chị dám đối xử tệ với mẹ như thế thì tôi sẵn sàng đoạn tuyệt quan hệ.
Sau khi chở mẹ và cháu về nhà, tôi bàn với chồng mau chóng tìm nơi ở mới rộng rãi hơn để cùng chăm sóc mẹ. Bà tiết lộ cho tôi biết chỗ để giấy tờ và bảo tôi mau chóng bán cái nhà cũ đi, chuyển sang chỗ khác tránh xa khỏi vợ chồng anh trai cho đỡ nhọc lòng.
Đến nước này thì bà quá thất vọng với con trai, dặn tôi rằng một phần tư tiền bán nhà sẽ để riêng cho đứa cháu gái duy nhất đã bảo vệ bà trong lúc bị con ruột bạc đãi. Còn lại thì bà chẳng cho con trai cả xu nào nữa. Mẹ tôi mất một đứa con trai rồi, vậy mà người còn lại khiến bà đau lòng khôn xiết…