Trong đời tôi, có lẽ quyết định mang sổ đỏ của căn nhà để vay 1 tỷ đồng chữa bệnh cho mẹ vợ là quyết định lớn nhất và cũng đáng nhớ nhất. Vợ tôi – Mai, là người con gái hiếu thảo, hết mực yêu thương mẹ mình, và tôi cũng yêu Mai vô cùng. Chính vì vậy, khi bà ngã bệnh, tôi đã không do dự mà cùng Mai dốc hết sức để lo lắng cho bà. Tuy nhiên, điều mà tôi không ngờ tới là hai anh trai của Mai – những người con ruột thịt của bà – lại chẳng mảy may quan tâm đến mẹ mình.
Mẹ vợ tôi, bà Lan, là một người phụ nữ hiền hậu và chịu khó. Từ khi tôi về làm rể, bà luôn đối xử với tôi như con ruột, không hề có khoảng cách hay sự xa lạ nào. Bà đã trải qua nhiều khó khăn để nuôi dưỡng ba người con khôn lớn sau khi chồng bà qua đời. Thế nhưng, đến khi về già, sức khỏe của bà ngày càng yếu dần, và điều làm tôi đau lòng hơn cả là hai anh trai của Mai – những người con trai bà luôn yêu thương và hy sinh nhiều nhất – lại chẳng bao giờ quan tâm đến tình trạng của mẹ mình. Họ sống xa quê, mỗi người đều có cuộc sống riêng, và dường như đối với họ, mẹ chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong quá khứ.
Khi bà Lan phát hiện mắc phải căn bệnh ung thư, cả gia đình tôi đều rơi vào một trạng thái lo âu và căng thẳng. Mai và tôi đều biết rằng chi phí chữa trị sẽ rất lớn, nhưng chúng tôi không thể đứng nhìn bà ra đi mà không làm gì cả. Vậy mà, hai người con trai bà lại chẳng hề có động thái gì. Họ viện cớ bận rộn, có việc gấp ở cơ quan, và chỉ gửi một ít tiền nhỏ mà chẳng thèm hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tôi và Mai quyết định tự lo liệu cho mẹ. Nhưng ngay cả khi đã dốc toàn bộ tiền tiết kiệm, chúng tôi vẫn không đủ để chi trả cho các khoản viện phí đắt đỏ. Bệnh tình của bà ngày càng nặng thêm, và tôi biết rằng nếu không làm gì nhanh chóng, có lẽ chúng tôi sẽ không còn cơ hội để cứu bà.
Vào một ngày tháng 6 nóng bức, sau nhiều đêm suy nghĩ, tôi quyết định làm điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới – cầm sổ đỏ của căn nhà để vay 1 tỷ đồng. Vợ tôi rất lo lắng, nhưng khi tôi nhìn thấy sự đau khổ trong mắt cô ấy và nhận ra tình yêu mà cô ấy dành cho mẹ mình, tôi hiểu rằng đây là điều duy nhất chúng tôi có thể làm để giữ bà lại bên mình thêm chút nữa.
Cầm sổ đỏ và cuộc chiến với bệnh tật
Tôi nhớ như in cái ngày tôi bước vào ngân hàng để thực hiện thủ tục vay tiền. Trái tim tôi đập thình thịch, không chỉ vì số tiền lớn mà còn bởi những lo lắng về tương lai. Tôi hiểu rằng việc này đồng nghĩa với việc gia đình tôi sẽ mang một gánh nặng nợ nần, và tôi không chắc liệu có thể trả hết số tiền đó hay không. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Bà Lan đã quá yếu, và thời gian không còn nhiều. Tôi phải làm tất cả những gì có thể để kéo dài sự sống cho bà.
Những tháng tiếp theo là cuộc chiến không ngừng nghỉ với bệnh tật. Mai và tôi thường xuyên ở viện cùng bà, chăm sóc bà ngày đêm. Mỗi lần nhìn thấy mẹ vợ nằm trên giường bệnh, yếu ớt nhưng vẫn cố nở nụ cười an ủi chúng tôi, lòng tôi lại nhói đau. Tôi tự hỏi, tại sao cuộc đời lại khắc nghiệt đến vậy? Một người phụ nữ suốt đời chịu khó, hy sinh vì con cái, đến khi về già lại phải chịu đựng sự cô đơn và bệnh tật mà không được con trai đỡ đần?
Dù đã dốc hết sức, nhưng bệnh tình của bà Lan vẫn không thuyên giảm. Thời gian trôi qua, bà càng yếu dần, và các bác sĩ cũng đã dần bỏ cuộc. Vào một buổi chiều cuối tháng 9, bà gọi tôi đến bên giường bệnh, ánh mắt yếu ớt nhưng đầy cảm xúc.
“Con… đến đây,” bà nói, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng. “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh bà, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của bà. Bà rút ra từ túi áo một tờ tiền 50 ngàn đồng, đã cũ kỹ và nhăn nheo, rồi đưa cho tôi.
“Cầm lấy, con rể của mẹ,” bà nói, đôi mắt như ánh lên một điều gì đó kỳ lạ. “Mẹ muốn con giữ tờ tiền này. Đừng tiêu, hãy giữ nó thật kỹ. Đến ngày giỗ đầu của mẹ, con sẽ hiểu.”
Tôi nhìn tờ 50 ngàn đồng trong tay mình mà không hiểu ý nghĩa của nó. Tại sao bà lại đưa cho tôi tờ tiền này? Dù vậy, tôi vẫn kính cẩn nhận lấy và hứa với bà sẽ làm theo lời dặn.
Ngày mẹ mất và sự cô đơn giữa gia đình
Chỉ vài ngày sau đó, bà Lan đã trút hơi thở cuối cùng. Cả gia đình chìm trong nỗi đau mất mát, nhưng với tôi, nỗi buồn còn đong đầy hơn khi chứng kiến sự vô tâm của hai anh trai Mai. Họ chỉ xuất hiện vào ngày cuối cùng, khi mọi việc đã gần như xong xuôi. Cả hai không hề cảm nhận được nỗi đau hay sự mất mát to lớn mà gia đình chúng tôi phải trải qua. Họ đến như những người khách lạ, lướt qua mọi thứ và chỉ lo làm sao để đám tang diễn ra nhanh chóng, gọn gàng.
Ngày mẹ vợ tôi mất, trời đổ mưa rả rích. Từng giọt mưa như hòa cùng nước mắt của vợ tôi, của tôi, và có lẽ của cả bà Lan nơi xa xăm. Những ngày sau đó, tôi và Mai lặng lẽ lo liệu mọi thủ tục ma chay cho mẹ. Hai anh trai chỉ xuất hiện trong chốc lát, nói vài câu khách sáo rồi lại biến mất. Cả quá trình chăm sóc, đưa tiễn mẹ vợ đều chỉ có vợ chồng tôi lo liệu.
Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng tôi biết rằng sự ra đi của bà là điều không thể tránh khỏi. Bệnh tật đã chiến thắng, và bà đã về nơi an nghỉ cuối cùng, bỏ lại sau lưng cuộc đời đầy thăng trầm. Sau khi tang lễ kết thúc, cuộc sống của chúng tôi dần trở lại bình thường, nhưng nỗi đau vẫn còn đó, âm ỉ trong lòng mỗi khi nhớ đến bà.
Tờ tiền 50 ngàn và sự lạ trong ngày giỗ đầu
Thời gian trôi qua nhanh chóng, một năm đã qua kể từ ngày bà Lan ra đi. Ngày giỗ đầu của bà đến, và chúng tôi chuẩn bị một mâm cúng đơn giản để tưởng nhớ bà. Trong suốt một năm qua, tôi vẫn giữ tờ tiền 50 ngàn đồng mà bà đưa cho mình, đặt nó cẩn thận trong ngăn kéo bàn làm việc, như một lời nhắc nhở về tình cảm của bà dành cho tôi.
Sáng hôm đó, tôi lấy tờ tiền ra, nhìn ngắm nó một lúc lâu. Tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của lời dặn của mẹ vợ trước khi bà mất. Tại sao bà lại muốn tôi giữ tờ tiền này? Tại sao lại dặn tôi đừng tiêu? Trong lòng tôi vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Khi tôi đặt tờ tiền lên bàn thờ để cúng bà, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Tờ tiền bất ngờ bay lên, nhẹ nhàng xoay vòng trong không khí, như thể có một lực vô hình đang điều khiển nó. Tôi và Mai sững sờ, đứng chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Chúng tôi không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến. Tờ tiền tiếp tục xoay vòng một lúc, rồi từ từ rơi xuống bàn thờ, nhưng điều kỳ lạ nhất là khi nó rơi xuống, tờ tiền không còn nguyên vẹn nữa. Một phần của tờ tiền đã rách ra, để lộ bên trong một lớp giấy khác.
Tôi run rẩy cầm lấy tờ tiền, mở lớp giấy rách đó ra, và không thể tin vào mắt mình. Bên trong tờ tiền cũ kỹ ấy, là một tờ giấy nhỏ, được gấp gọn gàng. Trên tờ giấy là những dòng chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
_”Con rể yêu quý của mẹ,
Khi con đọc được những dòng này, mẹ có lẽ đã không còn trên đời nữa. Mẹ biết trong suốt thời gian qua, con đã làm rất nhiều điều mà cả con trai mẹ cũng không làm được. Mẹ thương con và biết ơn con nhiều lắm.
Mẹ rất tiếc vì đã khiến con và Mai phải gánh nặng lớn về tài chính. Nhưng mẹ không bao giờ quên những gì con đã hy sinh cho mẹ. Mẹ muốn nói với con một điều: trong tủ sắt cũ của mẹ ở góc nhà, có một ngăn bí mật. Bên trong đó là sổ tiết kiệm 1,5 tỷ đồng mà mẹ đã dành dụm cả đời. Mẹ để lại toàn bộ số tiền đó cho con và Mai. Mẹ muốn con dùng số tiền này để trả nợ khoản 1 tỷ mà con đã vay để chữa bệnh cho mẹ. Phần còn lại, mẹ muốn hai con dùng nó để chăm lo cho tương lai của gia đình mình.
Con trai mẹ có lẽ đã không còn nhớ đến mẹ như xưa, nhưng mẹ không trách các con. Mẹ chỉ mong con và Mai sống hạnh phúc, đừng mang nặng những điều này.
Tôi đứng lặng người, trái tim như vỡ òa. Bà đã biết tất cả, từ khoản nợ 1 tỷ cho đến những hy sinh của chúng tôi. Và giờ đây, bà đã để lại số tiền lớn này để chúng tôi có thể trả nợ và bắt đầu lại cuộc sống mà không phải gánh thêm bất kỳ áp lực tài chính nào. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi biết rằng, dù mẹ đã ra đi, tình yêu và sự hy sinh của bà vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi.