Khi mẹ chồng tôi vừa mở miệng, tiểu ta đã xanh mặt vội vã xách túi bỏ chạy, để lại chồng tôi trong sự hốt hoảng không nói nên lời

Khi mẹ chồng tôi vừa mở miệng, tiểu ta đã xanh mặt vội vã xách túi bỏ chạy, để lại chồng tôi trong sự hốt hoảng không nói nên lời

Chồng tôi ngang nhiên dẫn nhân tình về nhà, mẹ anh chỉ nói 3 câu mà tiểu tam đã vội vàng ‘quay xe’.

Ảnh minh họa.

Khi mẹ chồng tôi vừa mở miệng, ả tiểu tam kia đã xanh mặt, vội vã xách túi bỏ chạy, để lại chồng tôi trong sự hốt hoảng không nói nên lời.

Cuộc hôn nhân của tôi tưởng chừng như mơ ước khi tôi kết hôn với một người đàn ông thành đạt, luôn miệng hứa hẹn yêu thương và bảo vệ tôi suốt đời. Nhưng hạnh phúc ấy vụt tắt kể từ khi tôi sinh đứa con thứ hai. Chồng tôi không còn là người đàn ông yêu thương và chăm sóc tôi như xưa. Thay vào đó, anh trở nên lạnh nhạt, thường xuyên chỉ trích ngoại hình tôi tàn tạ sau sinh. Mỗi lần ngồi vào bàn ăn, anh không ngần ngại buông lời cay độc: “Em ăn ít thôi, nhìn người mình xem, có khác gì khối mỡ không?”. Những lời nói như dao cắt vào tim, khiến tôi đau đớn không thể nào quên.

Thời gian gần đây, tôi biết chồng mình có người phụ nữ khác. Ban đầu anh còn cố giấu, nhưng càng ngày càng ngang ngược. Anh thản nhiên ngồi trên giường của hai vợ chồng nhắn tin tán tỉnh, thậm chí còn dẫn tiểu tam về nhà, dọa đuổi mẹ con tôi ra đường. Đỉnh điểm là sáng nay, khi anh đưa ả về tận nhà, ném hết đồ đạc của tôi ra khỏi cửa, trong khi cô bồ táo bạo kia cũng chẳng ngại ngùng mà phụ giúp anh một cách vô liêm sỉ. Hai đứa con tôi hoảng sợ, nấp sau lưng mẹ mà khóc thét, nhưng chồng tôi không chút động lòng.

Mọi thứ đang trở nên hỗn loạn thì mẹ chồng tôi xuất hiện. Bà từ từ bước xuống cầu thang, liếc mắt nhìn qua rồi hiểu ngay mọi chuyện. Không trách móc ai, bà nhẹ nhàng quay sang ả tiểu tam và hỏi: “Cháu muốn làm con dâu của bác chứ?”. Câu hỏi như mở ra cơ hội ngàn vàng cho ả ta, khiến cô ta lập tức nhào đến nịnh nọt: “Dạ có chứ ạ, cháu rất mong được làm con dâu của bác. Cháu hứa sẽ làm tốt hơn chị Linh, để bác không thất vọng”.

Mẹ chồng tôi ngồi xuống ghế, cười nhạt: “Làm dâu nhà bác dễ lắm. Chỉ cần cháu sinh được con trai nối dõi, mỗi tháng đưa lương cho bác giữ, muốn tiêu gì thì xin phép. Mỗi sáng dậy từ 5 giờ để đi chợ, mua đồ tươi mới cho bác. Nhà cửa phải sạch sẽ, mỗi hai ngày lau dọn một lần, còn quần áo thì phải giặt và phơi ngay trong đêm”. Bà vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô ta, khiến ả dần dần trắng bệch mặt, chột dạ.

“Ơ, cháu về làm vợ chứ đâu phải ô sin?” – cô ta lắp bắp, nhưng mẹ chồng tôi chỉ nhếch mép cười khinh bỉ: “Ở nhà này, đó là làm vợ, làm dâu đấy. Không làm được thì cút ngay!”. Không đợi thêm một giây, ả ta lập tức xách túi chạy khỏi nhà, miệng còn chửi rủa chồng tôi: “Anh điên mà về nhà này làm ô sin à!”.

Chồng tôi tức giận quay vào trách mẹ đã làm hỏng mọi chuyện, nhưng bà chỉ bình tĩnh đáp: “Mấy năm qua cái Linh nó đều làm như vậy, không kêu ca nửa lời. Còn cô ta chỉ mới nghe thôi đã nhảy dựng lên. Mày tự xem ai mới xứng đáng làm vợ, không thì tao đuổi cả mày đi luôn đấy!”.

Trước lời cảnh cáo ấy, chồng tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ mang đồ của tôi về chỗ cũ. Cuối cùng, tôi cũng nhận được sự công nhận và bảo vệ từ mẹ chồng sau những năm tháng chịu đựng lặng lẽ.