Chuyện bắt đầu vào một chiều cuối tuần, khi con gái tôi, Linh, dẫn bạn trai về ra mắt. Cả nhà chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo, nhưng không ai ngờ được điều mà chúng tôi sắp chứng kiến. Khi cánh cửa nhà vừa mở ra, trước mắt chúng tôi là một chàng trai với chiều cao hơn 2 mét, to lớn như vận động viên bóng rổ. Cả nhà không ai nói gì, chỉ im lặng đứng ngẩn ngơ. Bố Linh, dù là người bình tĩnh nhất, cũng không giấu nổi sự bất ngờ.
Sau bữa cơm ra mắt, Linh kéo tôi vào phòng, khẽ nói nhỏ: “Mẹ, con lỡ có bầu rồi… Mẹ giúp con với!” Nghe vậy, tôi như bị dội gáo nước lạnh. Chúng tôi vẫn còn chưa kịp hiểu rõ về cậu bạn trai này, giờ lại biết tin con gái mình đã có thai. Không còn cách nào khác, chúng tôi đành tặc lưỡi đồng ý cho cưới.
Đám cưới diễn ra nhanh chóng sau đó. Dù không hoàn toàn hài lòng với sự gấp gáp này, nhưng vì thương con và muốn giữ danh dự cho gia đình, chúng tôi không thể làm khác.
Một thời gian sau, Linh và chồng về chơi, mang theo cậu bé nhỏ vừa chào đời. Tôi mừng lắm, nhìn cháu ngoại đáng yêu mà lòng cảm thấy dịu đi phần nào. Đêm hôm ấy, cả nhà quây quần trò chuyện, rồi Linh và chồng xin phép lên phòng nghỉ ngơi sớm.
Khoảng nửa đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng nghe thấy những âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng của vợ chồng Linh. Ban đầu chỉ là tiếng xào xạc nhẹ, nhưng càng lúc âm thanh càng trở nên bất thường, như tiếng động mạnh va chạm vào vật gì đó. Tò mò và có phần lo lắng, tôi nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng. Tim tôi đập mạnh, không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi khẽ đẩy cánh cửa hé mở và lặng người khi thấy cảnh tượng bên trong.
Chồng Linh – chàng trai cao lớn ấy – không phải đang làm gì quá bất thường, nhưng điều khiến tôi sững sờ là anh ta đang ngồi trong góc phòng, với dáng vẻ co rúm, run rẩy. Linh thì đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về chồng như thể đang trấn an một đứa trẻ. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài to lớn và mạnh mẽ, người đàn ông này lại có một nỗi sợ hãi kỳ lạ, dường như anh ta bị ám ảnh hoặc gặp phải một vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Linh nhận ra tôi đang đứng ở cửa. Cô khẽ lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng làm ồn, rồi nói nhỏ: “Mẹ, anh ấy bị chứng sợ bóng tối từ nhỏ, nhưng anh ấy không muốn ai biết, vì sợ người khác nghĩ mình yếu đuối.”
Tôi đứng đó, không biết nên nói gì. Bao nhiêu cảm xúc trào lên trong lòng – từ ngạc nhiên, thương hại đến lo lắng. Có lẽ tôi đã quá vội vã đánh giá người đàn ông này chỉ qua vẻ bề ngoài. Tôi lặng lẽ khép cửa lại, bước về phòng, lòng ngổn ngang suy nghĩ.